Đừng bao giờ xem thường những người hướng nội: Người hướng ngoại có thể KIỂM SOÁT thế giới, nhưng người hướng nội SÁNG TẠO ra thế giới

Đừng bao giờ xem thường những người hướng nội: Người hướng ngoại có thể KIỂM SOÁT thế giới, nhưng người hướng nội SÁNG TẠO ra thế giới

Khi nhắc tới cụm từ “hướng nội“, tin rằng phần lớn mọi người đều cảm thấy hướng nội là một kiểu khiếm khuyết trong tính cách.

Trong phần lớn tư tưởng của mọi người, “hướng ngoại là tốt, hướng nội là không tốt”, người hướng nội không giỏi ăn nói, không giỏi giao tiếp, quan hệ xã giao cũng rất hạn chế, khó hòa nhập với mọi người, dễ để vuột mất cơ hội, khó mà trở thành nhân vật lớn.

Luo Yonghao, doanh nhân nổi tiếng người Trung Quốc nói: “Người hướng ngoại có thể kiểm soát thế giới, nhưng người hướng nội mới là người tạo ra thế giới.”

Người hướng nội, thường là “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”.

01

Người hướng nội, chân thành, đáng để thâm giao

Zhou Guoping, một tác giả dịch giả người Trung Quốc nói: “Người hướng ngoại dễ có nhiều bạn bè, nhưng bạn bè thực sự lại rất ít. Người hướng nội thường thích một mình, có ít bạn bè, nhưng tất cả đều chất lượng.”

Người hướng nội không giỏi ăn nói, không biết xã giao, nhưng nó không có nghĩa là năng lực biểu đạt của họ rất kém.

Về phương diện kết giao bạn bè, họ là những người biết lắng nghe, đối đãi với người khác bằng cả trái tim, một khi đã hứa, họ sẽ rất có trách nhiệm, sẽ làm cho bằng được. Về phương diện làm việc, họ thuộc kiểu nói ít làm nhiều, khiến người khác yên tâm, tin tưởng tuyệt đối.

Giao tiếp với người hướng nội, có thể ban đầu sẽ cảm thấy khá ngượng ngùng, nhưng lâu dần, bạn sẽ phát hiện ra họ sống rất thật, rất tử tế, thứ họ theo đuổi là những mối quan hệ xã giao chất lượng, ổn định, và một khi kết bạn, họ sẽ rất thật lòng và hết mình.

Sào Cốc là bạn thân của Tô Thức (Tô Thức là một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc vào thời nhà Tống), ông là người không thích nói nhiều.

Khi Tô Thức làm quan, lẫy lừng một thời, Sào Cốc lại lui về quê nhà. Khi Tô Thức bị giáng chức về Xương Hoa, những người thường ngày “ta ta ngài ngài” với Tô Thức không ai dám lui tới qua lại, chỉ có Sào Cốc vội vàng chạy tới bên Tô Thức, dạy Tô Thức cách khai đất khẩn hoang, lợp nhà trồng cấy.

Sau này, Tô Thức được quay về Khai Phong thăng chức, những người trước đó không dám qua lại lại tấp nập tới hỏi han, khen ngợi, còn Sào Cốc, cái người hướng nội ấy, Tô Thức lúc này có tìm mãi cũng không tìm thấy đâu.

Mãi tới những năm cuối đời, Tô Thức lại bị giáng chức xuống Hải Nam, lúc này, Sào Cốc khi ấy đã hơn 70 tuổi mới lại xuất hiện, ông mang theo thuốc thang từ nơi xa tới cho Tô Thức, sau này đáng tiếc vì bệnh tật mà qua đời ở nơi quê người.

Đời người, chỉ cần có một người tri kỉ như vậy là đủ.

Bạn bè thực sự, không phải là người giỏi khoa môi múa mép, chỉ “có phúc cùng hưởng” những lúc vinh quang, mà là người mà cho dù là bất kể khi nào cũng không vì bất cứ lợi ích gì, là người tới bên bạn đầu tiên và rời đi cuối cùng dù có chuyện gì xảy ra.

Người không giỏi giao tiếp, có lẽ cả đời sẽ không kết giao được bao nhiêu người bạn, nhưng đối với những người đã xuất hiện trong cuộc đời, họ sẽ trân trọng tới cùng.

Giữa cái thời đại hối hả như hiện nay, giữa người với người, dù là quan hệ gì đi chăng nữa, người tiếp cận bạn một cách nhanh chóng, phần lớn đều sẽ lặng lẽ rời đi.

Còn những người không giỏi giao tiếp lại là những người trọng tình cảm, những người có thể bị xem là “chảnh”, là “lạnh lùng” ấy sau cùng mới là những người đáng quý nhất.

Dẫu sao thì, chậm lại một chút, mới là phương thức kết giao ổn định nhất.

Đừng bao giờ xem thường những người hướng nội: Người hướng ngoại có thể KIỂM SOÁT thế giới, nhưng người hướng nội SÁNG TẠO ra thế giới - Ảnh 1.